Giữa hiện thực cuộc đời đầy biến động, cái quan trọng nhất mà văn chương cần làm, đó là mang đến cho con người một điểm tựa đích thực. Văn ca, thi ca, nghệ thuật được kết tinh từ quá trình giãi bày cảm xúc và gửi gắm thông điệp. Đọc hay viết thơ, bằng bất kì hình thức nào đi chăng nữa, mọi loại văn ca - quy chung về một lĩnh vực thẩm mĩ mang tính tinh thần đều hướng đến sứ mệnh, mục tiêu chung: quan tâm, sẻ chia, trò chuyện với con người như tri âm, tri kỷ thực thụ. Bản chất của từng câu chữ, từng đứa con tinh thần vốn dĩ là tấm gương soi. Con người tìm đến văn chương, thơ ca để trau dồi mảnh đất tâm hồn, đồng thời, con người cũng tìm thấy chính mình thông qua hình tượng nghệ thuật, biểu tượng nhân sinh độc đáo; Từ đó, con người cảm thấy được đồng cảm, an ủi, tâm tình sẻ chia , không còn cô đơn trong phạm vi bao la của cuộc sống khi chỉ có mình khao khát sự sống, khi chỉ có mình lê thê đôi chân bước trên con đường về miền Tây không con cái. Song, khoảnh khắc nhận ra chính mình cũng là lúc con người tìm về lý tưởng, hoài bão ban đầu. Nhận thấy ngọn lửa vực dậy đang cháy rực trong lòng mình, chúng ta - những số phận sẽ có cái nhìn trực quan hơn về tương lai mai sau dẫu không ai có thể dự đoán chính xác được mình sẽ sống cuộc sống như thế nào, trong bối cảnh như thế nào? Tất cả đều trở thành ẩn số.