Please enable JavaScript.
Coggle requires JavaScript to display documents.
Nỗi buồn chiến tranh, Nguyễn Ngọc Bảo Oanh - Coggle Diagram
Nỗi buồn chiến tranh
Tác giả - Bảo Ninh
-
Trải nghiệm: từng đi bộ đội từ năm 1969 đến năm 1975 chiến đấu ở mặt trận B-3 Tây Nguyên
=> Ảnh hưởng tới đề tài chiến tranh và người lính
-
Sau chiến tranh, ở tuổi 23, ông được giữ lại làm công tác chính sách, đi tìm và thu nhặt hài cốt liệt sĩ.
-
Vị trí văn học sử
-
Về mặt nghệ thuật, đó là thành tựu cao nhất của văn học đổi mới" (Nguyên Ngọc)
Ngôn ngữ: giản dị, mộc mạc, lính tráng
Giọng văn hiện thực lạnh lùng, đến sởn gai góc người đọc
VII.Ký ức và cuộc sống
Hạnh: hơn tuổi Kiên, nhiều tay bê bết cuộc đời vì Hạnh, sau đêm tối đào hầm cho Hạnh thì mối quan hệ giữa Kiên và Hạnh đã khác đi
-
-
Trần Sinh: bạn học của Kiên và Phương, bị vết thương ở cột sống làm liệt nửa người
Sau chiến tranh về HN gặp lại Phương tại căn hộ giáp phòng, hôn Phương nhưng thoáng thấy bóng người trong phòng nên về phòng mình
Chiến tranh -> mất mác, chẳng còn gì ngoài mộng mị hão huyền, sống mà "không phải mình đang sống mà là đang bị mắc kẹt lại trên cõi đời này"
Phương bỏ đi sau khi Kiên xô xát với tình cũ ở quán rượu -> Kiên tuyệt vọng, hàng ngày mong ngóng Phương về "cùng nhau lặp lại nỗi thống khổ"
Lao về viết về cuộc đời mình mà các nhân vật dần ngã xuống chỉ còn một mình trụ lại -> phục sinh về sâu xa, một cuộc đời mới, cuộc đời đã qua, tuổi trẻ mất đi trong nỗi buồn chiến tranh
-
XII. Kiên - Phương
Phương: đẹp lồ lộ, hừng hực, liều lĩnh, nổi trội Kiên: lầm lì, bướng bỉnh, ương ngạnh
-> chơi với nhau, tình yêu non trẻ trải qua máu lửa cùng tội lỗi
Buổi chiều tháng 4
"kệ các anh hùng rơm hò hét" trong phát động thi đua, cả 2 đi bơi
Kiên có "cuộc chiến tranh của riêng mình", "lòng không khác là được" >< Phương chất vấn "say mê cuộc chiến tranh đến đứng ngồi không yên", "không yêu mẹ, không yêu cha, không yêu tình yêu của em"
Tây
Nguyên
ít nghĩ ngợi, ý thức tự bảo vệ bản thân rất mạnh ->tránh được những giằng xé triền miên của hồi ức
-
Phương và Kiên rời xa nhau mãi mãi "tốt cho anh, tốt cho em"
Viết
ra đường với thành phố đêm đen ->cảm thông, để quên đi và nhớ lai
những chuyện không thể quên nhưng không dám nhớ tới, nỗi cô đơn bám gót "của cả một dòng người", "nghèo nàn và đơn lẻ"
Vượng tồ
-
tráng sĩ hùng dũng -> trở chứng, mở giẻ rách
-
căm ghét bộ hành, xe đạp
thời chiến, xe dịch chuyển nhờ "lướt trên những thân người" ->Như cái túi đẫy nước thẳng người vỡ đánh bép một cái và đẩy nhẹ bằng xích lên"
XIII. Ký ức quá khứ
không thể quên, đau buồn là một thể nguyên khối suốt cuộc đời -> vì đau khổ mà sống
hụt chuyến tàu tiểu đoàn 36 tân binh khi chờ Phương (chuyến tàu bị bim, B52 chần)
-
-
Kiên ngã xuống đường ray, chạy theo và nhảy vào buồng lái chính ->nghỉ ->đi tìm Phương nhưng Phương đã bị xâm hại bởi những người đàn ông ở cùng toa) -> Xa lạ, lạ lẫm, sợ hãi
-
Cừ
-
-
Gặp tên lính nhảy dù
Tâm tóm tên địch ngã lộn nhào xuống mương ->Thịnh, Kiên chạy thoát thân
-
Hòa
tấn công Mậu Thân , cô giao liên người Bắc quê Hải Hậu, vào B năm 66 ở dưới Cánh Trung là chủ yếu
-
-
-
Tác phẩm
Câu chuyện một người lính tên Kiên, đan xen giữa hiện tại hậu chiến với hai luồng hồi ức về chiến tranh và về mối tình đầu với cô bạn học Phương
miêu tả chiến tranh từ một góc độ khác, góc độ cá nhân, thân phận con người, đi sâu vào những nỗi niềm cá nhân.
-
ra đời năm 1987, xuất bản lần đầu tiên ở Việt Nam năm 1990
-
Được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau (Tiếng Anh, Nhật Bản,..) và nhận được nhiều giải thưởng danh giá: Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam, Giải thưởng châu Á lần thứ 16 (2011),..
-
IV. Một thuở yêu đương say đắm lạ lùng ở Gọi Hồn, "nhớ"
Tháng 8 mưa to, Kiên dứt cơn li bì sau 3 ngày sốt, xách súng đi kiểm tra thì nghe thấy tiếng cười tại lán tiểu đội một, nhìn thấy một người con gái đi chếch qua mặt anh nhưng thật ra là Thịnh "con" đang gác => Tai họa khôn lường
Về đêm, có những gã trai lén lút đi theo con đường mòn ra khỏi lán
Tiếng hú: ma núi "buồn, thê thảm" -> Tiếng lòng nam nữ gọi truyền nhau theo vách núi để tạm biệt nhau và hẹn ước
Trên con đường sang kia núi, khu trại tăng gia của huyện đội 67 -> 3 cô gái sống, chờ đợi
-
ngủ và mơ "đậm đặc cảm giác nóng bỏng và ngọt lịm như mật mía về người con gái quê hương "2 đứa mình chết đi vẫn còn trong trắng" => Thời trẻ khi nhân tính và nhận dạng chưa bị chiến tranh hủy hoại
Chiến tranh "hư vô", "sầu vô cảm", "hư hại của tâm hồn"
Đi tới nhà của các cô gái, tất cả đều dang dở dang ->Kiên mò xuống suối thấy ở trong phòng tắm trên đồ của các cô gái "vết bùn màu máu"
Bọn thám báo đã bắt 3 cô gái đi -> chiều lùng trúng ổ của toán viễn thám->bọn thám báo đã giết các cô gái
Đào hố chôn sống "thành loài chó khi chết" -> Tên giọng Bắc và đám ngụy van xin tha mạng với các lý do khác nhau
-
-
-
-
-
-
XV.
chiều dài của câu truyện
chẳng một trình tự nào hết, trang nào hầu như cũng là trang đầu, trang nào cũng có vẻ là trang cuối
-
mạch truyện không ngừng đứt gãy, không có nổi một tuyến chung
thiếu mạch lạc, bao quát, bố cục, hụt hẫng tư duy của người viết, lực bất lòng tâm của y
Hình tượng người lính
những người lính thiện chiến >< hồn ma, âm binh ảo não >< nhếch nhác sống cuộc đời mạt vận của những gã tiểu thị dân thời chiến
Nỗi buồn
nỗi buồn chiến tranh mênh mang, nỗi buồn cao cả, cao hơn hạnh phúc và vượt trên đau khổ
"anh" vô cùng hạnh phúc trên con đường mãi về quá khứ, mãi được sống trong mùa xuân ->Trở lại với tình yêu, tình bạn, tình đồng chí (son trẻ, trong trắng và trân thành)
IX. Nỗi buồn chiến tranh
Quảng
tiểu đội trưởng, dân chài quê Móng Cái
mùa khô năm 66, chiến dịch Đông Sa Thầy, quần nhau với bọn Ngựa Bay
Kiên được Quảng dẫn dắt, kèm cặp, che chắn
-
Kiên không nỡ bắn mà gắng sức băng bó, "Thương anh đừng bắt lê lết mãi", rút quả u-ét bên hông Kiên "Kiên, lùi xa ra, nào!" để hy sinh -> Tiếng cười cuồn loạn nức nở rượt theo sau
Tiếng cười
loài quỷ rừng ma ỏm "rũ rượi, sằng sặc" dưới đồi 300
phát hiện túp lều có người "hình thù lồm xồm lông lá cầm quả lựu đạn" và theo sát là tiếng cười ghê sợ
Tùng
-
tiếng cười: ảo não, thương tâm
-
-
sa đọa -> thác loạn, tủi nhục, lú lẫn -> không thể thế mãi và phải tìm con đường giải thoát
XI. Những bức tranh
Phương là người nhìn, biết rõ, một nghi lễ hành xác, hình thức sám hối, rầu rĩ và im lìm
-
-
II. Đặc điểm: Miền hậu cứ Cánh Bắc của Mặt trận B3 (mùa khô), những ngày dầu tháng Chạp
Nhớ lại quá khứ, mơ
cuối mùa khô năm 69, tuổi đoàn 27 độc lập -> còn 1 mình Kiên
Đánh bài, dự tính "nếu dở ván này thì trời để cho cả 4 thằng sống qua trận này để còn chơi tiếp"
Vân: chết cháy với T54 đầu đàn "xác ra tro"
Thanh chết ở Cầu Bông "thiêu trong quan tài thép"
Từ: trao cho Kiên bộ bài gặp nhau lần chót trên nóc nhà phở Tàu Bay => Nhịp văn: dựng 2 mặt - 2 không khí chiến trường
Tiếng hú lạnh lẽo vọng từ Truông Gọi Hồn, chất thơ bi ai "Đêm nay hồn ai gọi hồn ai"
-