NT đã khám phá con sông Đà theo nhiều góc độ khác nhau: Trên tàu bay: mơ mộng, huyền ảo; trên thuyền: trong sáng, bình yên nhưng lần này, NT lại nhìn SĐ như một cố nhân -> Cái nhìn đa chiều, nhiều góc độ, không trùng lặp ở bất cứ đâu, mỗi một góc nhìn sẽ mang 1 vẻ đẹp riêng. "Cố nhân" để chỉ người cũ, có thể là bạn cũ hay người thương cũ. Những con người đó có thể không còn ở bên chúng ta nữa nhưng những gì họ để lại vẫn sẽ luôn được khắc ghi trong tâm trí và trái tim của chúng ta -> SĐ đối với tác giả không đơn giản chỉ là một dòng sông lững lờ trôi, mà nó như một cố nhân, một người mà tác giả dành tình cảm và sự ưu ái đặc biệt cho dù có phải chia xa đến đâu -> Tình cảm thiêng liêng, quý giá, không gì có thể đong đếm được.