Đó là con người với muôn mặt đời thường, tâm hồn có phần sáng được bộc lộ và phần tối bị khuất lấp, có cái tốt và cái xấu, có phần thiện và ác. Trong chiều sâu tâm hồn nhà văn có “ nỗi lo âu… đầy khắc khoải về con người” trước những biểu hiện sa sút, thậm chí băng hoại của đạo đức. Đó là sự suy nghĩ lệch lạc của Phong (Lửa từ những ngôi nhà – 1977), là sự tha hóa của Bàng (Miền cháy – 1977). Caí xấu và cái tốt, cái giả và cái thật không phân tuyến, mà đan xen, chen lấn, giao tranh trong một con người, một cuộc đời.