Please enable JavaScript.
Coggle requires JavaScript to display documents.
CUỘC GẶP GỠ GIỮA MỊ VÀ A PHỦ (chặng 1 - Vô cảm thản nhiên) - Coggle…
CUỘC GẶP GỠ GIỮA MỊ VÀ A PHỦ
(chặng 1 - Vô cảm thản nhiên)
Vô cảm với chính mình
thời gian
mỗi đêm:
lặp đi lặp lại, là khoảng thời gian kéo dài, là lúc mị được rảnh rỗi nhất, là khoảng lặng cuộc đời Mị
những đêm mùa đông trên núi cao dài và buồn
:
khi không ngủ được thì người ta sẽ thấy đêm thật dài
mị càng cảm thấy buồn, buồn vì thân phận, một nỗi buồn cay đắng
mị hiện lên trong thời gian tăm tối của màn đêm và của chính cuộc đời mình với sự cô đơn, lạnh lẽo
khi cả nhà đà ngủ yên+ thường đến khi gà gáy sáng
trạng thái chai sạn diễn ra từ ngày này qua ngày khác, mị k được tự do làm điều mình muốn
nút giao cho một ngày vất vả
không gian
không gian rộng
núi cao
: đã vô cảm lại càng vô cảm hơn bởi sự chênh vênh và vô định
không gian hẹp
bếp lửa nhà thống lí
: là không gian cướp đi trái tim đầy yêu thương nhưng cũng là nơi âm thầm giải thoát mị
hành động
mỗi đêm mị dậy ra thổi lửa...không biết bao nhiêu lần
hành động lặp đi lặp lại
hành động trong vô thức nhưng cũng thầm khẳng định mị k hoàn toàn mất đi khao khát sống
có đêm A Sử ..... như đêm trước
rõ nhất sự vô cảm với chính mình
bị đánh nhưng k hề đau, chẳng còn gì đáng sợ => tưởng như bất hạnh hơn nữa thì mị vẫn có thể chịu đựng
sự vô cảm vô hồn đã quá lớn
" vẫn sưởi lửa như đêm trước" -> không cam chịu dù chưa thức tỉnh, nhưng mị sẽ sớm tìm được lại chính mình
Vô cảm với A Phủ
"vẫn thản nhiên thổi lửa hơ tay"
Mị nhìn sang A Phủ ... vẫn còn sống
: có lẽ trong thâm tâm mị nghĩ A Phủ đã chết rồi, thế nhưng mị chi nhìn, một cái nhìn vô cảm và thờ ơ
mấy đêm nay như thế
: mị cũng không đoái hoài gì hơn một cái nhìn
vẫn thản nhiên thổi lửa hơ tay
: hành động đầy giá lạnh và đau đớn -> Tô Hoài như ném căm phẫn vào từng câu chữ
"nếu A Phủ là cái xác chết đứng đấy, cũng thế thôi"
sự vô cảm đáng sợ đến mức đáng thương
cũng thế thôi
: Tô Hoài đã dùng những từ ngữ sắc lạnh nhưng lại ấm lòng nhân đạo để phê phán xã hội ấy
mị vô tâm nhưng k tàn nhẫn độc ác, chỉ là sức mạnh của cường quyền và thần quyền đã hủy hoại con người
"chỉ biết chỉ còn ở với ngọn lửa"
Mị thờ ơ, thản nhiên với tất cả
ngọn lửa là cách duy nhấ để tâm hồ đẹp đẽ cảu mị đươc âm ỉ thay vì mất đi hoàn toàn