Hình ảnh "đầu súng trăng treo" là hình ảnh độc đáo, bất ngờ, là điểm nhấn của ba phần thơ. Hình ảnh thơ rất thực và cũng rất lãng mạn. Hình ảnh này là có thật trong cảnh giác, được nhận ra là từ những đêm hành quân, phục kích chờ giặc. Trong những đêm phục kích chờ giặc giữa đêm khuya, người lính còn có thêm một người bạn nữa, đó chính là trăng. Trăng treo trên nền trời, nhìn lên trăng như treo trên đầu ngọn súng. Nhịp thơ ở đây là nhịp 2-2 như gợi lên nhịp lắc của một cái gì đó chung liên lơ lửng trong bát ngát chứ không phải là cột chặt, vừa thực lại vừa gợi lên nhiều liên tưởng phong phú: súng là hình ảnh của chiến tranh khói lửa, trăng là hình ảnh của thiên nhiên trong mát, của cuộc sống thanh bình. Sự hòa nhịp giữa súng và trăng vừa toát lên vẻ đẹp tâm hồn người lính và tình đồng chí của họ, vueà nói lên ý nghĩa cao cả của cuộc chiến tranh yêu nước: ngườil lính cầm súng là để bảo vệ cuộc sống hòa bình, độc lập, tự do cho Tổ quốc. Súng và trăng là gần và xa, là chiến sĩ và thi sĩ, là thực tại và mơ mộng. Câu thơ như nhãn tự của bài, vừa mang tính thiết thực, vừa mang sắc thái lãnh mạn, là một biểu tượng của tình đồng chí thắm thiết.