Please enable JavaScript.
Coggle requires JavaScript to display documents.
CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA -NGUYỄN MINH CHÂU- - Coggle Diagram
CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA
-NGUYỄN MINH CHÂU-
Khái quát chung
Tác giả
Phong cách sáng tác
phản ánh trung thành quá trình vận động, phát triển của văn xuôi Việt Nam đương đại trong một vài thập kỉ trước và sau 1975
"sự vận động chuyển đổi trong mục đích sáng tác"
chuyển từ cuộc chiến đấu cho quyền sống của cả dân tộc sang cuộc chiến đấu cho quyền sống của từng con người
Mảnh trăng cuối rừng, Dấu chân người lính: đậm chất sử thi và cảm hứng lãng mạn
sau 1975, hướng sự quan
tâm cuộc sống đời tư – thế sự
thể hiện sự thấu hiểu, cảm thông
niềm xót thương sâu sắc với số phận con người trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn, trong hành trình gian nan, đau khổ kiếm tìm hạnh phúc và hoàn thiện nhân cách
Cuộc đời
nhà văn xuôi hiện đại Việt Nam
từng là cây bút xuất sắc của nền văn học
sử thi thời kháng chống Mĩ, từ sau 1975
nhà văn tiên phong của sự nghiệp đổi mới
1 trong những nhà văn mở đường
tinh anh và tài năng nhất của văn học Việt Nam
Tác phẩm
truyện ngắn xuất sắc thuộc giai đoạn sáng tác thứ hai, khi nhà văn hướng sự quan tâm tới cuộc sống đời tư – thế sự
lúc đầu được in trong tập Bến quê, sau được lấy làm tên chung cho một tuyển tập truyện ngắn in năm 1987
Nhân vật người vợ hàng chài
Ngoại hình
Dáng vẻ
"trạc ngoài bốn mươi"
"cao lớn với những đường nét thô kệch"
"rỗ mặt"
...
=> hình ảnh của người lao động lam lũ và đau khổ sau một đêm nhọc nhằn và trước một trận đòn nhục nhã ê chề
gánh nặng nhọc nhằn của cuộc mưu sinh đầy sóng gió
những bất hạnh cay đắng trong cuộc đời
=> lấy đi tất cả sinh lực và niềm vui,
=> dường như không còn chút sức sống
tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới
nửa thân dưới ướt sũng
=> sự nghèo khổ, nhọc nhằn đến mức nhếch nhác, thảm hại
thái độ cam chịu nhẫn nhục đến kì lạ
đi thẳng tới bãi xe tăng hỏng
=> nơi quá quen thuộc, sự quen thuộc ghê sợ, khủng khiếp bởi những trận đòn đã thành lệ của người chồng vũ phu, thô bạo
"ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng"
chấp nhận bị đánh
vẫn không nén nổi cảm giác cay đắng
nhìn lại con thuyền như để tìm ở các con một chút an ủi ấm áp, mong được tiếp thêm sức lực vượt qua nỗi đau khổ nhục nhã sắp tới
chịu đòn với vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục, không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách trốn chạy
=> nhẫn nhục thực hiện nghĩa vụ đau khổ – không oán thán, bất bình hay tránh né
=> cuộc sống đau khổ làm mất đi cả những phản xạ bản năng tối thiểu
lúng túng, sợ sệt
Đẩu mời đến lần 2 mới dám rón rén
thấy sự có mặt của mình trong cuộc đời đã là phi lí
dáng vẻ của người luôn phải nghe những lời rủa độc địa
và đau khổ: "Mày chết đi cho ông nhờ"
luôn mang mặc cảm có lỗi
luôn muốn giảm thiểu sự vướng víu, phiền phức, khó chịu
có thể là tư thế tự vệ bản năng
Hoàn cảnh
cuộc sống mưu sinh
vất vả, nhọc nhằn
những đêm thức trắng kéo lưới
những dày vò đau khổ => tâm lý bế tắc u uất
trước 75, mỗi khi biển động, ăn cây xương rồng luộc chấm muối
đỡ đói khổ nhưng nỗi lo cơm áo vẫn chưa buông tha
=> cuộc sống của những ngư dân trên biển không hề thơ mộng lãng mạn mà
vất vả, lam lũ vì gánh nặng mưu sinh
bế tắc cùng quẫn vì chen chúc trên chiếc thuyền chật chội
tăm tối, nhục nhã vì tình trạng thất học, bạo lực nặng nề
nạn nhân của tấn bi kịch gia đình
thường xuyên phải chịu nỗi nhục nhã, đau đớn bởi những trận đòn tàn bạo của người chồng vũ phu
luôn nơm nớp lo sợ con cái bị tổn thương
luôn sợ hãi, đau đớn khi phải chứng kiến đứa con trai vì quá thương mẹ mà căm ghét đánh lại bố
vừa khóc vừa phải chắp tay vái lấy vái để nó đừng phạm phải một tội ác trái với luân thường đạo lí
=> tác giả đã thể hiện xót thương vô cùng cho nỗi đau khổ tưởng như vượt quá sức chịu đựng của con người
gợi cho người đọc những lo âu, suy ngẫm
cuộc chiến đấu chống lại đói nghèo, tăm tối và bạo lực còn gian nan, lâu dài hơn cả cuộc chiến đấu chống ngoại xâm
chừng nào chưa thoát khỏi cuộc sống đói nghèo, tăm tối, chừng đó con người con phải chung sống với cái xấu, cái ác
niềm tin yêu với những vẻ đẹp khuất lấp
trong tâm hồn, tính cách con người
nhân hậu, bao dung, giàu lòng
vị tha và đức hi sinh
Đối với người chồng vũ phu thô bạo
thấu hiểu, cảm thông và xót thương
cho nỗi khổ sở u uất trong lòng chồng
hiểu rõ cuộc sống mưu sinh vất vả, nhọc nhằn, sự nghèo đói khốn quẫn, những cay đắng, bế tắc, phẫn uất triền miên
đã vượt khỏi giới hạn chịu đựng của con người
đánh không vì thù ghét mà để nguôi quên nỗi khổ sở
tự nguyện, lặng lẽ chịu đựng những trận đòn như cách giúp người chồng vơi dịu bớt những u uất, khổ sở dồn nén
=> vị tha, nhân hậu, con người có đức hi sinh tới kì lạ, người hiểu rõ bổn phận, nghĩa vụ của mình
mang một mặc cảm có lỗi
"lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ
nhiều quá, mà thuyền lại chật"
tình mẫu tử
được ý thức sâu sắc như một thiên tính
đương nhiên của người phụ nữ
gánh lấy cái khổ vì con là lẽ đương nhiên
=> vất vả thức trắng kéo lưới, chịu đựng những trận đòn như cơm bữa cũng là điều tất yếu phải chấp nhận.
tình thương yêu sâu sắc với con cái đã khiến chị chịu sự đày ải tàn nhẫn của người chồng:
để con thuyền có người đàn ông khỏe mạnh, biết nghề
nnười bố của những đứa con, cùng chị chèo chống khi phong ba, cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con
xin chồng đưa mình lên bờ mà đánh
=> thương con, muốn bảo vệ các con khỏi bị tổn thương đau đớn
sợ Phát làm điều dại dột với bố
=> gửi con lên rừng sống với ông ngoại!
Tình mẫu tử là nguyên nhân cho
những đau đớn tột cùng của người mẹ
Khi bị chồng đánh đập, lặng lẽ chịu đựng như một người câm,
Khi thằng Phát lao đến đánh bố cứu mẹ,
không nén nổi nỗi đau đớn
=> Tình thương con khiến người mẹ vừa đau đớn, vừa xấu hổ, nhục nhã: không che chắn nổi cho tuổi thơ được trong sáng, chứng kiến sự phát triển của con trong một môi trường tăm tối, bạo lực…
Tình mẫu tử thể hiện qua nước mắt, niềm vui
nhắc đến những lúc vợ chồng con cái sống hòa thuận ở trên thuyền => khuôn mặt loé ánh sáng tỏa ra từ vẻ đẹp cảm động của tình mẫu tử
"Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no".
=> bóng dáng của những người phụ nữ Việt Nam nhân hậu, bao dung, giàu lòng vị tha và đức hi sinh
sự sâu sắc của người từng trải
Nói chuyện với
Đẩu và Phùng
con mắt như đang nhìn suốt cả cuộc đời mình
sự thâm trầm trong việc hiểu thấu các lẽ đời
những nhận xét giận dữ, bất bình
những lời khuyên đầy thiện chí thấm đẫm lòng nhân hậu
những giải pháp tưởng như duy nhất đúng đắn
giúp Đẩu và Phùng hiểu ra
những nghiệt ngã của cuộc đời:
chỉ rõ sự thiếu thực tế
"Lòng các chú tốt, nhưng các chú đâu có phải là người làm ăn… đâu có hiểu được cái viêc của người làm ăn lam lũ, khó nhọc…"
sự khó khăn gấp bội của những người đàn bà trong
"các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông…"
với người đàn bà, hạnh phúc không quan trọng bằng sự tồn tại
"đám đàn bà hàng chài chúng tôi cần có người đàn ông để chèo chống khi phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con"
tình trạng luẩn quẩn, bế tắc trong cuộc sống của ngư dân
"Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được!"
ấn tượng về sức mạnh kiên cường
ý thức sâu sắc về thân phận, về ý nghĩa cuộc sống
=> nguyên nhân có được sức mạnh để có thể chịu đựng tất cả những khó khăn, thử thách
lấy sức chịu đựng phi thường:
che chắn cho sự bình yên của gia đình
bảo vệ niềm tin trong trẻo ngây thơ của con
gánh đỡ cho chồng những nhọc nhằn, cay đắng
lo cho các con có áo mặc, cơm ăn
Nhận xét
được khắc họa ấn tượng từ ngoại
hình dáng vẻ đến cử chỉ, lời nói, hành động
trở thành một biểu tượng đầy ám ảnh thể hiện những tư tưởng nhân đạo sâu sắc cho truyện ngắn
niềm cảm thương và nỗi lo âu cho số phận những con người bất hạnh, khốn khổ trong cuộc sống đói nghèo, tăm tối
niềm trân trọng, tin yêu với những phẩm chất tốt đẹp trong tâm hồn tính cách những con người nhân hậu, vị tha, sâu sắc và dũng cảm
Nhân vật Phùng
Phẩm chất, tính cách
mê cái đẹp, có lòng tốt, dũng cảm
đấu tranh với cái xấu, cái ác
vốn là một người lính đã từng vào sinh ra tử
đến một vùng biển miền Trung – nơi ghi dấu
kỉ niệm một thời đánh Mĩ để chụp hình
đã thu vào ống kính một cảnh “đắt trời cho”
trước bức tranh tuyệt tác của tạo hóa,
tâm hồn người nghệ sĩ có nhiều rung động
cảm thấy “bối rối, trong trái tim như có một cái gì bóp thắt vào” => cảm nhận được cái chân, thiện, mĩ
=> cảm thấy tâm hồn được cái đẹp thanh lọc trở nên trong trẻo, thăng hoa và ngập tràn hạnh phúc
=> một nghệ sĩ say mê cái đẹp và có trách nhiệm với nghề nghiệp.
Nghịch lí sau bức tranh
một đôi vợ chồng hàng chài xấu xí, nghèo khổ, lam lũ
đánh hết sức bất ngờ và vô lí
“Lão trú cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà”
Lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hàm răng nghiến ken két, miệng nguyền rủa
Người vợ tần tảo, giàu đức hi sinh lại bị chồng ngược đãi
=> cảnh thiên nhiên thì đẹp đến toàn bích nhưng hiện thực cuộc đời thì trái ngang
Phùng ngạc nhiên, cứ đứng đó mà “há hốc mồm ra nhìn”
vứt chiếc máy ảnh xuống đất và lao ra với ý định can thiệp
=> biểu hiện cao đẹp của tình người
Chiếc thuyền nghệ thuật thì ở xa nhưng sự thật cuộc đời thì đang ở gần
=> Nghệ thuật chân chính phải vì cuộc đời, không thể rời xa số phận con người
=> Phùng không chỉ là người nghệ sĩ say mê cái đẹp của nghệ thuật mà còn là người dũng cảm bảo vệ công lí, chống lại cái ác.
biết nhìn nhận để ngộ ra chân lí
của đời sống, nghệ thuật
Người đàn bà kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Đẩu
=> Phùng không hiểu nổi những nghịch lí đang diễn ra ngay trước mắt: người có thiện chí giúp đỡ, dựa vào pháp luật để bảo vệ quyền lợi cho người phụ nữ lại bị từ chối. Người đàn bà bị đánh đập dã man lại nhận lỗi về phía mình
Sau khi nghe câu chuyện của người đàn bà:
từ thất vọng, ngạc nhiên, thương hại, bất bình, Phùng đã thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông trước phẩm chất cao quý
bức ảnh ở cuối tác phẩm:
kết quả của những nhận thức mới về cuộc sống và nghệ thuật
mỗi lần ngắm đều thấy hiện lên “cái màu hồng hồng của ánh sương mai”, và nhìn lâu hơn, thấy “người đàn bà đang bước ra khỏi tấm ảnh”
=> chất thơ của cuộc sống
=> biểu tượng của nghệ thuật và hiện thực lam lũ
Phùng nhận ra
nghệ thuật chân chính bao giờ bắt nguồn
từ đời sống, không thể rời xa số phận con người
“văn học và đời sống là hai vòng tròn
đồng tâm mà tâm điểm là con người”
Muốn nhìn nhận đúng đắn bản chất cuộc sống, nghệ sĩ cần phải có tấm lòng, phải dũng cảm đối diện với hiện thực, khám phá đời sống bằng cái nhìn đa diện, nhiều chiều
Nghệ thuật
được đặt vào tình huống độc đáo
tâm trạng, thái độ được thể hiện
một cách chân thực, sống động, không tô vẽ
xuất hiện trong nhiều phương diện
=> phát biểu về sự đa dạng, phức tạp của cuộc sống
ngôn ngữ thể hiện nhân vật giản dị,
cô đọng nhưng gợi nhiều suy ngẫm
Nhận xét
nhân vật tư tưởng nhằm thuyết minh
cho quan niệm nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu
Phùng đã thấu hiểu, cảm thông và trân trọng phẩm chất của họ
khao khát tìm kiếm cái đẹp mà quay lưng lại hiện thực cuộc sống
=> nhận thức đúng đắn về mối quan hệ giữa nghệ thuật và đời sống
=> khám phá bản thân và thiên chức của người nghệ sĩ