Sau ngần ấy năm cật lực với đời, cống hiến tất cả cho đời và cần sự nghỉ ngơi, tác giả muốn gọi biển về, gọi để “Cho ta theo biển, khỏa chân trời”, tận hưởng sự thoải mái cuối đời cùng với biển cả, cùng tâm sự và giãi bày hết tất cả những gì chưa nói với sóng biển như một người bạn tâm giao, và những tâm tình ấy có thể được sóng biển đưa đến muôn nơi. Nghệ thuật đảo ngữ “lấp lánh hồn ta” như muốn tâm hồn tác giả được tỏa sáng nhất trong mùi vị biển cả, được thả hồn hết mức và hòa làm một với hương vị biển.