Người Đàn Bà Hàng Chài

Tên Tuổi

Số phận đau khổ, bất hạnh

Vóc dáng ngoại hình

Vẻ đẹp của một người từng trải sâu sắc: đẹp nhất cũng như đặc biệt nhất

Vẻ đẹp tình mẫu tử thiêng liêng

Vẻ đẹp khoan dung, nhân hậu, độ lượng: thiên chức của người phụ nữ

Không tên tuổi cụ thể, gọi phiếm định “người đàn bà hàng chài”, “mụ”.

Chỉ là một người vô danh như bao người đàn bà vùng biển khác, nhưng số phận con người ấy lại được tác giả tập trung thể hiện và được người đọc quan tâm nhất trong truyện ngắn này

Thô kệch, rỗ mặt, lúc nào cũng xuất hiện với “khuôn mặt mệt mỏi”- đó là hình anh một con người lam lũ, mất hết sinh lực, niềm vui, sức sống.

Nghèo khổ, nhọc nhằn (lưng áo bạc phếch).


Mặc cảm, tự ti (dáng vẻ lúng túng)

=> Nhà văn thể hiện nỗi xót thương cho số phận con người ngay khi miêu tả ngoại hình, dáng vẻ của nhân vật

,

,

Chuyển ý:


Nguyễn Minh Châu không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài của nhân vật mà ngòi bút thấm đẫm tinh thần nhân đạo của ông đã lách thật sâu để khám phá cho được cái mạch ngầm hiện thực về số phận bất hạnh của người đàn bà hàng hàng

Một người đàn bà bất hạnh, nhẫn nhục chịu đựng (người đàn bà bị đánh)

Người đàn bà chịu những nỗi đau khổ chồng chất: mệt mỏi sau những đêm thức trắng kéo lưới, chịu đựng những trận đòn của chồng, nơm nớp lo sợ con cái bị tổn thương khi phải chứng kiến cảnh bạo lực gia đình

Nguyên nhân vũ phu của người chồng: do hoàn cảnh ép buộc chứ không phải bản chất

Người đàn bà hàng chài cần một người đàn ông trên thuyền để chèo chống khi phong ba bão táp ập đến.

Từ khi có Đảng, nhà nước cuộc sống còn bất cập: không hợp lý, không hợp lòng dân

Chị tự nguyện cho chồng đánh, không kêu, không chống trả, không chạy trốn -> Một kẻ ngu muội chìa lưng cho chồng đánh (cái nhìn từ xa)

Nhìn vào tấm lưng bạc phếch (nhìn vào cái nghèo đói, đau khổ), ông ta thương vợ nên ông ta đánh vợ => biểu hiện tiêu cực

Chị không trách chồng mà kéo tội lỗi về phía mình (vẻ đẹp nhân hậu của người phụ nữ Việt Nam)

Chị chấp nhận những trận đòn như một cách giải tỏa những bức bách, u uất trong lòng người chồng → hi sinh cao cả, chị hiểu chồng mình


Chị thấy trong chuyện này mình là người có lỗi

“Người đàn bà hàng chài chúng tôi sống cho con chứ không phải sống cho mình”

→ Người mẹ này vừa thương con vô cùng, khi vô tình để thằng bé Phác nhìn thấy cảnh trái ngang → vừa đau đớn, vừa xấu hổ

Van nài đứa con, ôm chầm lấy nó → sợ nó hành động dại dột với bố nó.


Khi nhắc đến cảnh hòa thuận trên thuyền, chị hạnh phúc khi “ngồi nhìn đàn con chúng nó được ăn ngon”, “khuôn mặt xám xịt của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười”