Ngay khi còn là cô bé sống yên bình ở thủ đô, Phương Định đã rất thích hát. Ở chiến trường, đối mặt với bom đạn, hiểm nguy, Phương Định trở nên dạn dày, bản lĩnh hơn nhưng cái tính hay hát vẫn giữ nguyên.+ Cô thuộc nhiều bài hát, lại còn bịa ra cả lời bài hát khiến chị Thao tưởng thật mà chép vào sổ.
Phương Định tinh nghịch gọi Thần Chết là “hắn”, “một tay
không thích đùa”.
và hồn nhiên như con trẻ, vui thích cuống cuồng, say sưa tận hưởng cơn mưa đá bất ngờ giữa rừng Trường Sơn.
Chỉ một trận mưa đá vụt đi qua cũng đánh thức ở Phương Định rất nhiều kỉ niệm và nỗi nhớ về thành phố, quê hương, về gia đình, về tuổi thơ thanh bình của mình.