Please enable JavaScript.
Coggle requires JavaScript to display documents.
VIỆT BẮC
25 - 52 - Coggle Diagram
VIỆT BẮC
25 - 52
"Thương nhau, chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng.
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Địu con lên rẫy, bẻ từng bắp ngô.
Nhớ sao lớp học i tờ
Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo.
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa..."
"Thương nhau, chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng.
"sắn lùi", "bát cơm sẻ nửa", "chăn sui":
- hình ảnh cụ thể, chân thực cho thấy
cuộc sống kháng chiến gian khổ, thiếu thốn
"chia", "sẻ", "đắp cùng":
- không chỉ có kẻ thù mà còn có đói, rét
- cùng đồng bào VB vượt qua những khó khăn thử thách
bằng sức mạnh của cả dũng cảm và tình thương
- thể hiện nghĩa tình cảm động giữa người dân VB và bộ đội, cán bộ: chia sẻ từ miếng ăn đến hơi ấm
tình thương:
- đem đến sức mạnh để chiến đấu và chiến thắng
- cội nguồn sâu xa nhất của nỗi nhớ nhung, tình nghĩa thuỷ chung
"Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Địu con lên rẫy, bẻ từng bắp ngô."
"nắng cháy":
- 2 thanh sắc
- ẩn dụ
=> gợi cả vạt nương ngập nắng, những tia nắng
làm cháy rát lưng và như nhói lên niềm thương xót
động từ "địu", "lên", "bẻ":
- công việc vất vả, cơ cực của người mẹ
- thành quả chỉ là bắp ngô nhỏ nhoi, ít ỏi
- không gian làm việc khắc nghiệt >< công việc, thành quả:
sự cực nhọc trong cuộc sống lao động phục vụ kháng chiến
=> tăng nỗi xót thương lẫn niềm cảm phục
-
-
- thể thơ lục bát, điệp từ nhớ, thủ pháp liệt kê
- tài năng, cảm xúc chính trị chân thành
=> đưa ta về những ngày kháng chiến gian khổ những ấm áp, đồng thời đến với thiên nhiên Việt Bắc
"Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu nói, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thìa, sông Đáy, suối Lê vơi đầy."
-
từng cảnh vật hiện ra:
- khi thơ mộng với ánh trăng
- khi ấm áp nhạt nhoà trong "ánh mắt chiều lưng nương"
- lúc mơ hồ huyền ảo giữa những "bản khói cùng sương"
- luôn nồng đượm ân tình, sự quấn quít với hình ảnh con người khi "sớm khuya bếp lửa người thương đi về"
dù có tên "ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê" hay không như "rừng nứa, bờ tre"
- đều in đậm trong nỗi nhớ người ra đi
- nỗi nhớ không thể nguôi ngoai, vơi cạn dù nước sông
có lúc "vơi đầy"
"nhớ", "nhớ từng" điệp lại nhiều lần
- nỗi nhớ da diết sâu đậm của người đi không chỉ với
những cảnh vật cụ thể mà còn là nỗi nhớ bao trùm, toàn vẹn
"Ta đi, ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi..."
lời khẳng định "Ta đi, ta nhớ những ngày"
"Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi"
- sự lí giải thấm thía, chân tình
- những ngày tháng tạo nên sự gắn bó,
thấu hiểu, nghĩa tình
=> nguyên nhân làm nên nỗi nhớ sâu đậm
của người ra đi với người ở lại
"Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung"
"Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người"
câu hỏi đầu tiên từ phía người đi
- ngọt ngào, phảng phất hương vị tình yêu
- hỏi nhưng không cho lời đáp
- không có băn khoăn, trắc trở
- chỉ để bộc lộ nỗi bồi hồi xao xuyến
điệp từ "ta", "mình"
- hình ảnh đầy ắp trong lòng nhau
- nỗi lưu luyến nhớ thương giăng mắc như tơ vương quấn quít
hoa:
- "hoa chuối đỏ tươi", "mơ nở trắng rừng"
- hoán dụ cho vẻ đẹp thiên nhiên, con người
thiên nhiên, con người:
- luôn hoà quyện, găn bó, cùng kết nối, quấn quít giữa "hoa" và "người"
8 câu sau
Khái quát chung
- một câu về nỗi nhớ với thiên nhiên, một câu bộc lộ nỗi nhớ với con người
=> đoạn thơ mang bóng dáng thể hứng
=> cảnh vừa là nền cho con người xuất hiện, vừa là một phần trong nỗi nhớ của người ra đi
tứ bình đặc sắc của núi rừng VB:
- hiện ra ở quá khứ và hiện tại
- mùa đông, xuân, hạ: cảnh sắc hiện lên trong hoài niệm về quá khứ, kí ức người ra đi chỉ giữ lại ấn tượng đẹp nhất
- mùa thu: bức tranh cuối cùng, vừa là cảnh sắc thơ mộng, vừa là mùa thu hoà bình, mùa chia li
=> thiên nhiên bình dị, gần gũi, mỗi mùa một vẻ
=> thiên nhiên luôn hoà quyện, gắn bó với con người
-
-
-
-