Trong giây phút ấy, họ bất ngờ bắt gặp một hình ảnh thật đẹp“đầu súng trăng treo”. Đây là hình ảnh độc đáo, bất ngờ, là điểm nhấn của phần 3, điểm sáng của toàn bài thơ. Hình ảnh thơ rất thực và cũng rất lãng mạn. Hình ảnh này là có thật trong cảm giác, được Chính Hữu nhận ra từ những đêm hành quân, phục kích chờ giặc. Trong những đêm phục kích giặc giữa rừng khuya, người lính còn có thêm một người bạn là trăng. Nòng súng hướng lên cao, trăng khuya sà xuống thấp, tưởng như trăng treo trên đầu ngọn súng