Please enable JavaScript.
Coggle requires JavaScript to display documents.
Nỗi nhớ người yêu và cha mẹ của Kiều - Coggle Diagram
Nỗi nhớ người yêu và cha mẹ của Kiều
Nỗi nhớ người yêu
Kiều nhớ đến chàng Kim trước vì khi Kiều quyết định chọn bán mình chuộc cha, nàng đã phần nào chọn chữ "hiếu" mà dang dở chữ "tình"
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
tưởng
nghĩa là nhớ, là hình dung, tưởng tượng ra người mình yêu
Kiều như nhớ lại đêm mà hai người đã cùng uống chén rượu thề nguyện hẹn ước bên nhau, cái đêm đẹp nhất cuộc đời nàng
Tin sương luống những rày trông mai chờ
Kiều như thấy được ở nơi xa kia, chàng Kim vẫn đang ngày ngày hướng về mình, vẫn ngày ngày ngóng trông chờ tin nàng
Càng nhớ chàng Kim, nàng càng thấy tiếc nuỗi mối tình đầu, lại càng thấm thía hơn tình cảnh của mình
Bên trời góc bể bơ vơ
bơ vơ
nỗi cô đơn , tủi nhục
Đây là cảnh ngộ của một con người phải chịu cảnh lưu lạc, xa người thân, xa người thương muôn trùng khơi vạn dặm
Tâm son gột rửa bao giờ cho phai
tấm son: tấm lòng thủy chung, một lòng
Kiều tủi nhục khi tấm lòng son sắt của mình đã bị người ta "gột rửa"- ép làm những việc trái với ý muốn của nàng.
Nhưng dù trong bất kì hoàn cảnh nào, tấm lòng hướng tới Kim Trọng vẫn luôn trọn ven, không bao giờ phai nhạt- "bao giờ cho phai"
Nỗi nhớ cha mẹ
Xót người tựa cửa hôm mai
Nàng thấy "xót" (thương) khi hình dung ra chốn quê nhà cha mẹ vẫn ngày đêm đứng "tựa cửa" ngóng trông, lo lắng cho nàng
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
"Quạt nồng ấp lạnh": thành ngữ cho thấy sự day dứt khôn nguôi của nàng khi nàng không thể tự tay chăm sóc cha mẹ
Nàng lo lắng không biết giờ đây ai là người chăm sóc cho cha mẹ khi tiết trời đổi thay
Nàng tưởng ra nơi chốn quê nhà đã đổi thay, tức thời gian đã trôi dần đi, cha mẹ ngày một già yếu mà bản thân thì không thể phụng dưỡng
Sân Lai cách mấy nắng mưa
Điển tích "Sân Lai": Sân nhà lão Lai Tử, tuy đã già nhưng vẫn còn nhảy múa ngoài sân cho cha mẹ xem để mua vui
"cách mấy nắng mưa"
hình ảnh tả thực chỉ sự xa cách bao mùa mưa nắng
hình ảnh ẩn dụ gợi những nỗi vất vả của cha mẹ đã phải trải qua suốt cuộc đời mà giờ đây kKiều mới cảm nhận được
"gốc tử đã vừa người ôm":
thời gian trôi đi mang theo bao tàn phá với cảnh vật cũng như con người.
Thời gian làm cha mẹ Kiều ngày dần già yếu, thể hiện sự lo lắng của Kiều với cha mẹ khi ngày càng già yếu dần mà bản thân thì lại không thể ở bên phụng dưỡng