Thủy trình Sông Hương
Sông Hương ở thượng nguồn
Bản trường ca rừng già
Người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở
Cô gái Di-gan
hùng tráng, dữ dội
rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn
mãnh liệt qua những ghềnh thác
cuộn xoáy như cơn lốc
dịu dàng, say đắm
chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng
man dại
phóng khoáng, tự do
khởi nguồn của không gian văn hóa Huế
vẻ đẹp nữ tính, dịu dàng
cống hiến, hi sinh, bao bọc, che chở
Khơi về nguồn cội để khám phá vẻ đẹp sâu thẳm, sức sống mãnh liệt hoang dại, đầy cá tính của Sông Hương
Sông Hương ở ngoại vi thành phố
Người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng
sự chuyển dòng liên tục, đột ngột
gợi sự uyển chuyển, mềm mại
mang vẻ đẹp dịu dàng, chung thủy
Từ ngã ba Tuần, sông Hương theo hướng nam bắc qua điện Hòn Chén
vấp Ngọc Trản, nó chuyển hướng sang tây bắc, vòng qua thềm đất bãi Nguyệt Biều, Lương Quán rồi đột ngột vẽ một hình cung thật tròn về phía đông bắc, ôm lấy chân đồi thiên Mụ, xuôi dần về Huế
Dưới góc nhìn của tác giả, sông Hương trải qua nhiều trạng thái và vẻ đẹp khác nhau
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
click to edit
Sông Hương khi từ biệt Huế
làm nổi bật vẻ đẹp vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng của sông Hương
Sông Hương trong lòng thành phố Huế
dòng chảy "mềm như tấm lụa"
điệu slow nhẹ nhàng, chậm rãi
"như tìm đúng đường về"
cái nhìn tình tứ của nhà văn trong cách so sánh mới lạ
"như sực nhớ lại một điều gì chưa kịp nói, nó đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối"
nỗi vương vấn, cả một chút lẳng lơ kín đáo của tình yêu
cảm xúc bịn rịn, lưu luyến, không nỡ rời xa, vẻ đẹp thủy chung, tình nghĩa