Nita, một phụ nữ độc thân bốn mươi lăm tuổi làm việc trong ngành bảo hiểm. Được sinh ra trong một gia đình Nhật – Mỹ thế hệ đầu, cha của cô, với quan điểm Nhật Bản truyền thống, đã coi trọng hai người con trai hơn con gái của ông. Kết quả của việc này là, cô đã nung nấu một khát vọng mạnh mẽ không tự nhiên là làm vui lòng cha.Cô vào trường Luật. Cô không có sự yêu thích đối với ngành Luật; khát vọng thật sự của cô là trở thành một người nội trợ. Nhưng cô tin rằng việc trở thành một luật sư là một điều gì đó sẽ làm cha cô rất hài lòng. Cô hoàn thành ba năm học trường luật. Cô miêu tả những năm đó giống như địa ngục. Sau đó, mất hơn một năm rưỡi nữa và ba lần cố gắng, cô mới vượt qua kì sát hạch cuối cùng. Sau tất cả những điều này, cô nhận ra rằng cô hoàn toàn không thể chịu đựng được ngành Luật. Vì thế, cô chọn một công việc dành cho nam giới khác, lần này là ngành bảo hiểm. Điều này cũng phục vụ mục đích làm hài lòng cha cô, không phải bản thân cô. Cô nói: “Tôi mất hai mươi năm cuộc đời minh để cố gắng làm vừa lòng cha tôi”. Khi cô cuối cùng đã thốt ra những lời này, cô đã khóc không thể kìm nén. Cô vô cùng hối tiếc rằng mình chưa bao giờ sống với một người đàn ông, chưa bao giờ kết hôn, và bởi vậy chưa bao giờ có cơ hội là một người nội trợ.