"Đáng trân trọng phải như hoa với hoa"- Maxim Gorki
Tâm hồn thanh cao trong sáng, yêu vợ con, làm vườn chăm chỉ, đánh cờ giỏi, bộc trực thẳng thắn
Thân thể kềnh càng thô lỗ
Mâu thuẫn giữa tâm hồn thanh cao và xác thịt âm u đui mù
Không thích đánh cờ, nước cờ cụt ngủn, vụn vặt, thích uống rượu, Trưởng Hoạt là bạn của Trương Ba nhận ra điều này rõ nhất
Có đấy, xác thịt có tiếng nói đấy, ông đã biết tiếng nói của tôi rồi, đã luôn luôn bị tiếng nói ấy sai khiến, chính vì âm u đui mù mà tôi có sức mạnh ghê gớm, lắm khi át cả cái linh hồn cao khiết của ông đấy
Mày chỉ là cái vỏ bên ngoài, không có ý nghĩa gì hết, không có tư tưởng, không có cảm xúc, hoặc nếu có, thì chỉ là những thứ thấp kém, mà bất cứ con thú nào cũng có được: thèm ăn ngon, thèm rượu thịt
Khi ông ở bên nhà tôi, khi ông đứng bên cạnh vợ tôi, tay chân run rẩy, hơi thở nóng rực, cổ nghẹn lại, đêm hôm đó, suýt nữa thì...
Im đi, đấy là mày chứ, chân tay mày, hơi thở mày,...
Cái món tiết canh, cổ hũ, khấu đuôi, và đủ thứ thú vị khác không làm hồn ông lâng lâng cảm xúc sao?
Ta...Ta... đã bảo mày im đi
Ta vẫn có một đời sống riêng: nguyên vẹn, trong sạch, thẳng thắn..
Tôi không phải không ăn được 8,9 bát cơm, lỗi là ở chỗ không có đủ 8,9 bát cơm cho tôi ăn chứ
Đẩy mâu thuẫn lên đến đỉnh cao
Lạc lõng cô đơn giữa chính gia đình mình
Đi cấy thuê làm mướn, ở đâu cũng được, để ông được thảnh thơi với cô vợ hàng thịt
Ông mà quý cây à? Bàn tay giết lợn của ông làm gãy tiệt cái chồi non, chân ông to bè như cái xẻng, giẫm lên nát cả cây sâm quý mới ươm, ông nội đời thô lỗ phũ phàng như vậy. Cái diều của cu Tị nữa, ông làm gãy cả nan, rách cả giấy, hỏng mất cái diều đẹp mà cu Tị rất quý. Cút đi, lão đồ tể, cút đi.
Trương Ba trong cơn tức giận với đôi tay của anh hàng thịt đã tát con trai tóe máu mồm máu mũi
Người con dâu hiểu cho bố chồng nhưng cũng công nhận rằng Trương Ba ngày một đổi khác dần, mất mát dần, nhòa dần đi
Trương Ba cùng Đế Thích chiêm nghiệm về hạnh phúc cuộc đời, Trương Ba muốn được chết để được làm cái tôi toàn vẹn, nhất quyết không muốn sống trong một đằng ngoài một nẻo, sống nhờ, sống tạm bợ, sống bám víu như thế này, Đế thích là người nhà trời, người nhà trời chẳng hiểu gì về cuộc sống trần gian, người nhà trời còn sửa sai theo cái lối quan liêu, đã sai còn sai hơn
Đế Thích cho rằng hạnh phúc ở đời người là được sống, mấy ai được sống trọn vẹn đâu
==> TNNT của LQV: Sống là hạnh phúc nhưng phải sống sao cho ra sống, sống là chính mình toàn vẹn
==> Vở kịch huyền thoại của LQV, huyền thoại của biên kịch Vn, được công diễn trên khắp cả nước, còn giá trị đến tận ngày hôm nay, sống mãi với thời gian